Cho tiền hay không cho tiền những đứa trẻ ăn xin tại ngã 4?
TP.HCM những ngày tháng 8 lúc nắng gắt khi mưa tầm tã. Xe cộ trên đường hầu như ai cũng muốn lao nhanh hơn, người trùm kín hơn để trốn thời tiết khắc nghiệt.
Nhưng cũng có những người hầu như không có lựa chọn hay trốn tránh thời tiết. Gần hai tuần sau tai nạn va quẹt khá nặng tại một ngã tư, David mới thoải mái trò chuyện lại. Đã sinh sống tại Việt Nam được vài năm, David yêu thích cuộc sống náo nhiệt của TP.HCM nhưng có không ít tâm tư.
Biết chạy xe máy, hầu như ngóc ngách nào của TP này David cũng từng chạy qua, quan sát kỹ. Nhưng anh tâm tư, thấy rất không ổn khi người ta dừng xe và cho trẻ ăn xin ở các ngã tư đường.
Lý giải của David: "Việc cho tiền có khi khiến những đứa trẻ kia mãi bị gắn với "công việc" này, khả năng cao dẫn đến tai nạn, nhất là ở các đoạn đường nhiều xe tải, khi người ta phóng nhanh tránh nắng hoặc không thấy rõ đường do mưa lớn".
Nhiều bạn khác lại cho rằng việc dừng lại cho vài ngàn đồng không tốn nhiều thời gian hay quá nguy hiểm, phần nào giúp các em chóng đi về khi đạt "chỉ tiêu" được giao.
"Các em quá nhỏ, khó di chuyển xa như người lớn, lại dễ bị trấn lột tiền hoặc vé số nếu đi một mình. Có thể gia đình không còn giải pháp nào tốt hơn nên mới phải để các em như vậy", chúng tôi bảo vệ quan điểm.
Người cho tiền hay người không cho tiền những đứa trẻ trên mới là kẻ xấu là chủ đề xem ra chưa có hồi kết. Cho đến ngày David bị lạc tay lái, tông vào xe khác khi cố tránh một đứa trẻ chưa chạy kịp vào lề đường khi đèn đỏ chuyển xanh tại ngã tư đường số 15 - Nguyễn Hữu Thọ (quận 7, TP.HCM). May là lúc đó xe tải nhiều nhưng không có chiếc nào chạy sát bên.
Một lần nữa, câu chuyện người cho hay không cho tiền trẻ ăn xin tại ngã tư đường lại được tranh luận một cách nghiêm túc hơn. David bảo không kể những con đường ở trung tâm người ta thường chạy chậm và cẩn thận.
Còn các con đường khu vực vùng ven vừa đầy bụi bặm vừa nhiều xe lớn, có khi lao như tên bắn vào ban đêm, làm sao phản ứng kịp khi những thân hình bé nhỏ rất khó nhận ra từ xa như của các em. Mọi người còn bàn câu chuyện sức khỏe về lâu dài khi các em nhỏ ấy hầu như ngày nào cũng phải hít khói bụi, chịu đựng thời tiết nắng mưa khắc nghiệt...
Thật lòng chúng tôi hiện vẫn chưa thể trả lời được câu hỏi ai mới là kẻ xấu giữa người cho và không cho tiền các em. Câu hỏi tưởng chỉ để vui trong lúc gặp mặt tán chuyện đôi khi khiến ai nấy đều trĩu lòng. Chỉ biết rằng tính mạng của các em đôi lúc đang được phó mặc cho số phận với đầy rủi ro. Mà điều này có trách nhiệm của nhiều bên.
Chỉ là chúng ta đều biết một điều rằng dù gia cảnh thế nào, các bạn nhỏ ấy xứng đáng được yêu thương nhiều hơn thế.