Khởi đầu trong trẻo, hân hoan…
Mong rằng, người người, nhà nhà cùng bước vào mùa Xuân bằng tâm thế đón nhận một khởi đầu của sự trong trẻo, thánh thiện, hân hoan.
Minh họa/INT. |
- Em ngạc nhiên với lời mời gọi này lắm đó!
- Bác nói thế là sao? Người người, nhà nhà trảy hội thì chẳng có cơn cớ gì để mình dửng dưng rẽ riêng một lối. Vả lại, đây là việc cần làm, những ngày Xuân đưa mỗi người trở về cội nguồn, thực hành các phong tục văn hóa tốt đẹp ngàn đời; đồng thời cùng khám phá nhiều miền đất mới trong niềm vui phơi phới với những ước vọng tương lai. Chẳng những thế, các lịch trình du Xuân thực sự góp phần kích cầu du lịch, đem lại nguồn lợi kinh tế không nhỏ cho đất nước, đấy bác.
- Vâng bác. Nhưng em vẫn ngạc nhiên vì cái sự háo hức, rộn ràng của bác cũng như của nhiều người. Hẳn là, bác sẽ hòa vào dòng người đông nghìn nghịt vào chùa đến đền, miếu để cúng bái cầu sao, giải hạn hay tìm chốn thanh tịnh nơi cửa Phật để hồn mình được thư thả trong tiếng chuông ngân? Bác sẽ ùa theo đám người chen lấn cướp lộc thánh hay bình tĩnh bước sang lối nhỏ để tìm nghe những câu chuyện về phong tục độc đáo mà thực hành một cách văn minh? Rồi biết bao thần tích, thần phả về những anh hùng chống giặc ngoại xâm, các danh nhân kinh bang tế thế, học cao đức trọng… liệu có mấy ai dừng chân mà đọc để tỏ lòng biết ơn với thế hệ cha anh hay chỉ biết sì sụp khấn vái cầu lộc, cầu tài thành tâm thì ít mà phản cảm thì nhiều?
Mong rằng, người người, nhà nhà cùng bước vào mùa Xuân bằng tâm thế đón nhận một khởi đầu của sự trong trẻo, thánh thiện, hân hoan để tiếp tục dệt nên những ngày Xuân tươi xanh tràn đầy hy vọng. Vì sao không cùng lắng lại để trái tim hòa nhịp hồi hộp, mong chờ, mặc cho “lòng thấy giăng tơ một mối tình” như cô thôn nữ trong thi phẩm “Mưa Xuân” của nhà thơ Nguyễn Bính:
“Bữa ấy mưa Xuân phơi phới bay
Hoa xoan lớp lớp rụng vơi đầy
Hội chèo làng Đặng đi ngang ngõ
Mẹ bảo: “Thôn Đoài hát tối nay”…”